Trời bắt đầu trở nên tối hơn trong phòng bệnh viện, dường như nó ở trong một khu rừng lớn. Tôi có thể nghe tiếng gió thổi qua những chiếc lá, tuy nhiên dường như một con đường lớn ra ngoài khu rừng. Bạn có thể nghe luồng gió thổi vù qua những chiếc lá, đến càng lúc càng gần bạn hơn. Tôi nghĩ, “Ồ, đây là sự chết đến rước mình.” Ồ! linh hồn tôi đã gặp Chúa, tôi cố gắng cầu nguyện nhưng không thể được.
Ngọn gió đến gần hơn, càng lúc càng lớn hơn. Những chiếc lá xào xạc và đột nhiên, tôi đã chết.
Dường như lúc đó tôi trở lại là cậu bé chân trần, đứng trong con đường mòn đó dưới cùng cây ấy. Tôi nghe cũng Tiếng đó mà đã phán, “Đừng bao giờ uống rượu hay hút thuốc.” Và những chiếc lá tôi nghe cũng giống tôi đã nghe thổi trong cây ấy ngày đó.
Nhưng lần này Tiếng ấy phán, “Ta đã kêu gọi ngươi mà ngươi không muốn đi.” Nó lặp lại lần thứ ba.
Lúc ấy tôi thưa, “Lạy Chúa, nếu đó là Ngài, xin cho con trở về lại với trái đất và con sẽ giảng Phúc âm của Ngài từ các nóc nhà đến các góc phố. Con sẽ nói cho mọi người biết về nó!”
Khi khải tượng này qua đi, tôi thấy rằng tôi chưa bao giờ cảm thấy tốt hơn. Bác sĩ phẫu thuật của tôi vẫn còn trong tòa nhà. Ông đến và nhìn tôi rồi ngạc nhiên. Ông nhìn dường như ông nghĩ tôi hẳn đã chết, rồi ông nói, “Tôi không phải là người đi nhà thờ, sự hành nghề của tôi rất lớn, nhưng tôi biết Đức Chúa Trời đã thăm viếng chàng trai nầy.” Tại sao ông nói thế, tôi không biết. Không người nào nói gì về điều đó. Nếu tôi biết thì tôi biết những gì hiện giờ, tôi đã sống lại từ chiếc giường đó la lớn lên Ngợi khen Danh Ngài.
Sau đó vài ngày tôi được phép về nhà nhưng tôi vẫn đau và bị buộc phải mang kính trên mắt bởi vì chứng loạn thị. Đầu tôi chấn động khi tôi nhìn bất cứ thứ gì trong chốc lát.
Tôi bắt đầu tìm kiếm và tìm thấy Đức Chúa Trời. Tôi đi từ giáo hội nầy đến giáo hội khác, cố gắng tìm được nơi nào đó mà có sự kêu gọi tin Chúa điển hình thuở xưa. Phần đáng buồn là tôi không thể tìm được nơi nào cả.
Tôi nói rằng nếu tôi từng là một Cơ-đốc nhân, tôi sẽ thật sự là một tín hữu chân thật. Một mục sư nghe tôi nói nhận xét trên đã nói, “Này anh bạn Billy, anh sẽ trở thành người cuồng tín.” Tôi nói rằng nếu tôi từng có niềm tin, tôi muốn cảm thấy nó khi nó đến, đúng như các môn đồ đã có.
Ôi ngợi khen Danh Ngài. Tôi đã có niềm tin sau đó và tôi vẫn có nó, và bởi sự vùa giúp của Ngài, tôi sẽ giữ nó luôn luôn.
Một đêm kia tôi trở nên quá đói khát Đức Chúa Trời và một kinh nghiệm thật sự đến nỗi tôi đi ra tới nhà kho ở phía sau nhà và cố gắng cầu nguyện. Tôi không biết cách cầu nguyện lúc đó vì thế tôi cứ bắt đầu nói chuyện với Ngài như tôi nói với bất cứ người nào khác. Đột nhiên có một Ánh sáng đến trong nhà kho và nó hình thành một thập tự giá và Tiếng từ thập tự giá phán với tôi trong một ngôn ngữ mà tôi không thể hiểu được. Rồi nó đi ra. Tôi đã bị làm cho mê đi. Khi tỉnh lại tôi cầu nguyện, “Chúa ôi nếu đó là Ngài, xin đến và nói chuyện với con lần nữa.” Tôi đã đọc Kinh Thánh kể từ khi từ bệnh viện về nhà và tôi đã đọc trong I Giăng 4, “Hỡi kẻ rất yêu dấu, chớ tin cậy mọi thần, nhưng hãy thử cho biết các thần có phải đến bởi Đức Chúa Trời chăng.”
Tôi biết rằng một thần đã xuất hiện với tôi và như tôi đã cầu nguyện nó hiện ra lần nữa. Rồi dường như với tôi đã có một ngàn cân nhấc lên khỏi linh hồn tôi. Tôi nhảy lên và chạy về nhà mà thấy dường như tôi đang chạy trên không trung.
Mẹ hỏi, “Bill, điều gì xảy ra với con vậy?” Tôi trả lời, “Con không biết nhưng con chắc chắn cảm thấy dễ chịu và nhẹ nhàng.” Tôi không thể ở lại trong nhà lâu hơn nữa. Tôi phải đi ra và chạy.
Tôi biết lúc đó rằng nếu Đức Chúa Trời muốn tôi giảng, Ngài chắc hẳn chữa lành tôi. Vì thế tôi đi đến một nhà thờ mà tin vào sự xức dầu bằng dầu và tôi đã được chữa lành ngay lập tức. Tôi thấy lúc đó rằng các môn đồ đã có điều gì đó mà hầu hết quý vị mục sự truyền đạo ngày hôm nay không có. Các môn đồ đã chịu phép báp-têm bằng Thánh Linh và vì vậy có thể chữa lành người đau và làm những phép lạ đầy quyền năng trong Danh Ngài. Vì vậy tôi bắt đầu cầu nguyện để được phép báp-têm bằng Thánh Linh và có điều đó.
Một ngày khoảng sáu tháng sau đó, Đức Chúa Trời ban cho tôi sự ao ước của lòng tôi. Ngài phán với tôi trong một Ánh sáng lớn, bảo tôi đi giảng và cầu nguyện cho người đau và Ngài sẽ chữa lành họ bất kể họ bị bệnh gì. Tôi bắt đầu giảng và làm điều Ngài bảo tôi làm. Ô thưa bạn, tôi không thể bắt đầu kể với bạn tất cả những gì đã xảy ra: Mắt người mù được mở. Người què bước đi. Các bệnh ung thư được chữa lành, và đủ các loại phép lạ đã được thực hiện.
Ngày nọ ở cuối Phố Spring, Jeffersonville, Indiana, sau đợt nhóm phục hưng hai tuần, tôi đang làm phép báp-têm cho 130 người. Đó là một ngày tháng Tám nóng nực và có khoảng 3.000 người hiện diện. Tôi sắp làm phép báp-têm cho người thứ 17 thì đột nhiên, tôi nghe vẫn Tiếng quen thuộc đó lần nữa và nó nói, “Hãy ngước lên.” Bầu trời giống như đồng vào ngày tháng Tám nóng nực đó. Chúng tôi đã không có mưa chút nào trong gần ba tuần. Tôi nghe Tiếng đó lần nữa, và rồi lại lần thứ ba nó nói, “Hãy ngước lên.”
Tôi ngước lên và ở đó từ trên bầu trời xuất hiện một ngôi sao sáng rực, mà tôi đã thấy nhiều lần trước đó nhưng tôi chưa kể với anh em. Nhiều lần tôi đã kể với dân chúng về nó xuất hiện và họ chỉ cười và nói, “Bill à, anh chỉ tưởng tượng điều đó thôi. Hay là có lẽ anh đang mơ.” Nhưng ngợi khen Chúa, lần này Ngài tỏ cho biết chính Ngài có thể thấy được với tất cả mọi người, bởi vì nó đến rất gần tôi đến nỗi thậm chí tôi không thể nói được. Sau vài giây trôi qua tôi la lớn và nhiều người ngước lên nhìn và thấy ngôi sao ở ngay phía trên tôi. Một số người ngất xỉu trong khi những người khác la lớn và những người khác bỏ chạy. Rồi ngôi sao đó trở lại trên bầu trời và nơi mà nó đã lìa khỏi khoảng mười lăm tấc vuông và nơi nầy khuấy tung lên dường như những cơn sóng đang cuộn tròn. Ở đó đã hình thành trong nơi nầy một đám mây trắng nhỏ và ngôi sao được nhận vào trong đám mây nhỏ nầy.