Ngày nọ tôi quyết đi tìm một con đường để trốn khỏi sự kêu gọi đó. Tôi định đi ra miền Tây làm việc trên bãi chăn súc vật. Bạn ơi, Đức Chúa Trời đúng là vĩ đại ở đó cũng như Ngài ở bất cứ nơi đâu. Nguyện bạn được ích lợi bởi kinh nghiệm của tôi. Khi Ngài kêu gọi bạn, hãy đáp lời Ngài.
Một buổi sáng tháng Chín vào năm 1927, tôi nói với mẹ tôi sẽ đi cắm trại ở Tunnel Mill, cách Jeffersonville nơi chúng tôi đang sống vào lúc đó khoảng mười bốn dặm. Tôi đã lên kế hoạch một chuyến đi đến Arizona với một vài người bạn rồi. Khi Mẹ nghe tôi nói lần nữa, tôi đã không ở Tunnel Mill nhưng ở Phoenix, Arizona, chạy trốn khỏi Đức Chúa Trời của Tình Yêu. Đời sống ở bãi chăn súc vật rất tốt trong một thời gian ngắn, nhưng chẳng bao lâu sau đó nó trở nên nhàm chán, giống như bất cứ thú vui nào khác của thế gian. Nhưng xin cho tôi nói ở đây, Ngợi khen Chúa, rằng kinh nghiệm với Chúa Jêsus trở nên càng ngày càng êm dịu hơn luôn mọi lúc và không hề cũ kỹ. Chúa Jêsus ban cho sự bình an hoàn hảo và sự an ủi luôn luôn.
Nhiều lần tôi đã nghe gió thổi qua những cây thông cao. Có vẻ như tôi có thể nghe Tiếng Ngài đang kêu gọi ra khỏi rừng, phán rằng, “A-đam ơi, con ở đâu?” Những ngôi sao dường như rất gần đến nỗi bạn có thể nhặt chúng bằng tay. Đức Chúa Trời dường như thật gần.
Một điều về vùng đó là những con đường trong sa mạc. Nếu bạn từng ra khỏi con đường đó, bạn rất dễ lạc đường. Rất nhiều lần những du khách thấy những bông hoa nhỏ trong sa mạc và đi ra khỏi đường cái để hái chúng. Họ lang thang ra khỏi sa mạc rồi bị lạc và đôi khi chết vì đói khát. Trong con đường Cơ-đốc nhân cũng vậy – Đức Chúa Trời có một đường cái. Ngài phán về nó trong Ê-sai, chương 35. Nó được gọi là “Đường Thánh.” Nhiều lần những thú vui tầm thường của thế gian lôi kéo bạn ra khỏi đường cái ấy. Rồi bạn đánh mất kinh nghiệm của mình với Đức Chúa Trời. Trong sa mạc khi bạn đi lạc, ở đó đôi khi xuất hiện một ảo ảnh. Với những người sắp chết khát, ảo ảnh sẽ là một dòng sông hay hồ nước. Nhiều lần người ta chạy theo chúng và ngã vào chúng chỉ thấy rằng họ đang tắm trong cát nóng. Đôi khi ma quỷ chỉ cho bạn thấy điều gì đó mà nó nói là một thì giờ tốt đẹp. Đó chỉ là ảo ảnh, nó là điều gì không có thật. Nếu bạn lắng nghe bạn sẽ tự thấy chỉ chồng chất những nỗi buồn trên đầu mình. Đừng để ý đến nó, thưa bạn đọc thân mến. Hãy tin Chúa Jêsus đấng ban nước hằng sống cho những người nào khao khát.
Ngày nọ tôi có một bức thư từ nhà gởi đến nói cho tôi biết rằng một trong những em trai tôi đau nặng. Đó là Edward, người em trai kế tôi. Dĩ nhiên tôi nghĩ nó không nghiêm trọng, vì vậy tôi tin cậu ấy sẽ ổn. Nhưng một buổi tối vài ngày sau đó khi tôi đang đến từ thành phố khi tôi đi qua phòng ăn bừa bộn ở bãi nuôi gia súc, tôi thấy một tờ giấy trên bàn. Tôi cầm nó lên. Nó viết, “Bill, đi ra đồng cỏ phía bắc. Rất quan trọng.” Sau khi tôi đọc tờ giấy ghi chú đó từ một người bạn và tôi đi ra đồng cỏ. Người đầu tiên tôi gặp là một viên cảnh sát già Lone Star người làm việc ở bãi nuôi súc vật. Tên ông là Durfy, nhưng chúng tôi gọi ông là “Bố.” Ông biểu lộ vẻ buồn trên mặt khi nói, “Cậu Billy à, tôi có một tin xấu dành cho cậu.” Vào lúc đó người đốc công bước đến. Họ bảo tôi rằng điện tín vừa mới đến, nói cho tôi biết về cái chết của em trai tôi.
Bạn thân mến, trong chốc lát tôi không thể di chuyển được. Đó là cái chết đầu tiên trong gia đình chúng tôi. Nhưng tôi muốn nói rằng điều trước tiên tôi nghĩ về là cậu ấy có chuẩn bị để chết không. Khi tôi quay lại và nhìn qua thảo nguyên màu vàng, nước mắt chảy xuống đôi má tôi. Tôi nhớ biết bao chúng tôi đã tranh đấu với nhau thế nào khi chúng tôi còn bé và chúng tôi đã sống thật khó khăn làm sao.
Chúng tôi đi học hầu như không đủ ăn. Những ngón chân cái đưa ra ngoài đôi giày và chúng tôi mặc những cái áo khoác cũ kẹp lại trên cổ bởi vì chúng tôi không có áo sơ mi để mặc. Tôi cũng nhớ biết bao một ngày nọ Mẹ có một ít bắp rang trong một cái xô nhỏ dành cho bữa ăn trưa. Chúng tôi đã không ăn với những đứa trẻ còn lại. Chúng tôi không thể có đủ thức ăn như chúng có. Chúng tôi luôn lẻn ra trên đồi và ăn. Tôi nhớ ngày chúng tôi có bắp rang, chúng tôi nghĩ đó là một bữa tiệc thật sự. Vì vậy để chắc chắn tôi lấy phần của tôi, tôi đi ra trước buổi trưa và lấy một nắm khá đầy trước khi em trai tôi lấy phần của nó.
Lúc ấy đứng đó nhìn mặt trời nung nóng thảo nguyên tôi nghĩ về tất cả những điều đó và tự hỏi Đức Chúa Trời đã đem em tôi đến một nơi tốt hơn không. Sau đó Đức Chúa Trời đã kêu gọi tôi một lần nữa, nhưng như thường lệ, tôi đã cố tranh chiến khỏi điều ấy.
Tôi sửa soạn về nhà dự tang lễ. Khi Mục sư McKinny thuộc Nhà thờ Port Fulton, một người mà thật giống như một người cha với tôi, đã giảng tang lễ của cậu ấy ông đã nhắc rằng, “Có lẽ là một số người ở đây không biết Chúa, nếu vậy, hãy tin nhận Ngài bây giờ.” Ồ tôi ghì thật chặt chỗ ngồi, Đức Chúa Trời đang giải quyết lần nữa. Độc giả thân mến, khi Ngài gọi, hãy đáp lời Ngài.
Tôi sẽ không bao giờ quên Ba và Mẹ đáng thương của tôi khóc sau tang lễ. Tôi muốn đi trở lại miền Tây nhưng Mẹ nài xin tôi rất nhiều hãy ở lại đến nỗi cuối cùng tôi đồng ý ở lại nếu tôi có thể tìm được việc làm. Chẳng bao lâu tôi có một công việc ở Công ty Dịch vụ Công cộng của Indiana.
Khoảng hai năm sau trong khi đang kiểm tra đồng hồ đo trong tiệm đồng hồ đo ở Xí nghiệp Gas tại New Albany, tôi đã kiệt sức vì gas và trong nhiều tuần tôi đã chịu đựng nó. Tôi đi đến tất cả các bác sĩ mà tôi biết. Tôi không thể hồi phục. Tôi bị loét bao tử, vì ảnh hưởng của gas. Nó trở nên tệ hơn mọi lúc. Tôi được đem đến các chuyên gia ở Louisville, Kentucky. Cuối cùng họ nói đó là chứng ruột thừa và nói tôi phải được phẫu thuật. Tôi không thể tin điều đó vì tôi không bao giờ bị đau bên sườn. Các bác sĩ nói họ không thể làm điều gì hơn cho tôi cho đến khi tôi được mổ. Cuối cùng tôi đồng ý điều đó được thực hiện nhưng khăng khăng đòi họ dùng thuốc gây tê địa phương để tôi có thể quan sát ca mổ.
Ồ, tôi muốn có người nào đó đứng bên cạnh tôi mà biết Đức Chúa Trời. Tôi tin vào lời cầu nguyện nhưng không thể cầu nguyện. Vì vậy mục sư từ Hội thánh Báp-tít Đầu tiên đã đến với tôi trong phòng mổ.
Khi họ đem tôi từ bàn tới giường, tôi cảm thấy mình càng lúc càng yếu hơn mọi lúc. Tim tôi hầu như không đập. Tôi cảm thấy cái chết ở trên tôi. Hơi thở tôi ngắn hơn mọi lúc. Tôi biết tôi đã đi đến cuối đường. Ồ bạn chờ đợi cho đến khi bạn đến nơi đó một lần, thì bạn sẽ nghĩ nhiều về những việc bạn đã làm. Tôi biết tôi đã không bao giờ hút thuốc, uống rượu hay có bất cứ thói quen xấu nào nhưng tôi biết tôi đã không sẵn sàng để gặp Chúa của mình.
Bạn ơi nếu bạn chỉ là một thuộc viên giáo hội hình thức nguội lạnh, bạn sẽ biết khi bạn đi đến sự cuối cùng mà bạn không sẵn sàng. Vì vậy nếu đó là tất cả những gì bạn biết về Đức Chúa Trời của tôi, tôi xin bạn ngay tại đây quỳ gối xuống và cầu xin Chúa Jêsus ban cho bạn kinh nghiệm đó về việc được sanh lại, như Ngài đã phán với Ni-cô-đem trong Giăng chương 3, và ồ thật chuông vui mừng sẽ rung lên. Ngợi khen Danh Ngài.