“Khi tôi được sanh ra trong một căn nhà nhỏ ở Kentucky trên đó, Thiên sứ của Chúa giáng vào cửa sổ và đứng ở đó. Đó là một Trụ Lửa.”
Bình minh vừa bắt đầu xuyên qua bóng tối của bầu trời tháng Tư mát dịu. Cửa sổ bằng gỗ, đơn sơ của ngôi nhà nhấc lên mở ra để cho ánh sáng buổi sáng vào trong căn nhà gỗ nhỏ bé một phòng. Một con chim cổ đỏ đậu kế bên cửa sổ dường như đặc biệt hồi hộp sáng hôm nay và đang cất cao giọng hót. Bên trong căn nhà gỗ nhỏ bé, một Charles Branham trẻ tuổi đặt tay vào bộ đồ bảo hộ lao động mới toanh của mình và nhìn xuống cô vợ 15 tuổi. “Chúng ta sẽ đặt tên cho nó là William,” người cha nói.
Một Ánh sáng siêu nhiên đi vào trong cửa sổ. Ánh sáng di chuyển khắp phòng và ấp ủ bên giường nơi đứa bé vừa được sanh ra. Đây cũng là Ánh sáng đã mang dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ai-cập. Nó cũng là Ánh sáng đã gặp Phao-lô trên đường đi đến thành Đa-mách. Và Nó sẽ tiếp tục dẫn dắt đứa bé này kêu gọi một Nàng Dâu của Đấng Christ ra khỏi thế gian. Ánh sáng ấy không là gì khác hơn Thiên sứ của Chúa, Trụ Lửa; và Nó đã lại một lần nữa xuất hiện với con người.
Và trong nơi đó, trong căn nhà gỗ nhỏ bé này, sáng hôm ấy vào ngày 6 tháng Tư, cô mụ mở cửa sổ để ánh sáng có thể chiếu sáng cho Mẹ và Ba thấy tôi trông như thế nào. Rồi một Ánh sáng cỡ gần bằng cái gối đến xoay tròn qua cửa sổ. Nó xoay tròn quanh chỗ tôi nằm, và đi xuống trên giường. Nhiều người dân miền núi đang đứng ở đó. Họ kêu lên.
Căn nhà khiêm nhường ở trên đồi miền nam Kentucky, gần thành phố nhỏ Burkesville. Ngày 6 tháng Tư, năm 1909. Đứa bé là con đầu của mười đứa con sẽ được sanh ra cho Charles và Ella Branham.
Không lâu sau đó Thiên sứ của Chúa thăm viếng cậu bé William Branham lần nữa.
Khi người còn bé, Thiên sứ lần đầu tiên đã phán với người, nói rằng người sẽ sống đời mình gần thành phố gọi là New Albany. Người đi vào nhà và kể cho mẹ biết điều đã xảy ra. Giống như bất cứ người mẹ nào, bà không nghĩ nhiều về câu chuyện và đặt người lên giường để làm dịu sự kích động trẻ con của người. Hai năm sau, gia đình người dọn đến Jeffersonville, Indiana, chỉ cách phía nam thành phố Indiana của New Albany vài dặm.
Thiên sứ một lần nữa phán với nhà tiên tri trẻ tuổi nầy vài năm sau đó. Đó là một ngày tháng Chín yên tĩnh với mặt trời ấm áp chiếu sáng qua những lá cây mùa thu đầy màu sắc. Cậu bé đang đi khập khiễng khi mang mang hai xô nước xuống con đường mòn. Một cái lõi bắp được cột dưới ngón chân cái bị thương của cậu để giữ cho nó khỏi dính bụi. Cậu ngồi xuống nghỉ dưới bóng cây dương xỉ cao. Những giọt nước mắt tuôn tràn từ đôi mắt khi cậu khóc về sự bất hạnh của mình: Bạn bè cậu đang vui thích ở chỗ trũng câu cá địa phương, còn cậu phải mang nước về cho bố. Thình lình, một ngọn gió lốc bắt đầu xoáy vào cái cây ở trên cậu. Cậu lau nước mắt và đứng tại chỗ. Cậu nghe tiếng lá cây thổi rì rào trong gió…nhưng không có gió. Cậu ngước lên, và gần nửa phía trên thân cây dương, điều gì đó xoáy vào những chiếc lá khô.
Đột nhiên một Tiếng phán, “Đừng uống rượu hay hút thuốc hoặc làm ô uế thân thể mình trong bất cứ cách nào, sẽ có một công tác dành cho ngươi khi ngươi lớn hơn.” Cậu bé bảy tuổi hoảng sợ đánh rơi xô nước và chạy về với mẹ.
Giống như Sa-mu-ên, Đức Chúa Trời đã phán một lần nữa với đứa trẻ.
Vài tuần sau, cậu đang chơi bắn bi với đứa em trai. Một cảm giác lạ đến trên cậu. Cậu nhìn ra Sông Ohio và thấy một cây cầu đẹp. Mười sáu người nhảy xuống chết khi cây cầu bắc qua sông. Nhà tiên tri trẻ tuổi đã thấy khải tượng đầu tiên của mình. Chàng nói với mẹ, và bà đã viết lại câu chuyện của chàng. Những năm sau, 16 người đã chết khi cây cầu Phố thứ Hai ở Louisville, Kentucky được xây dựng bắc qua Sông Ohio.
Chúa đã tỏ cho người thấy những khải tượng về tương lai. Và giống như những tiên tri trước người, những khải tượng không bao giờ sai.